Thật tiếc vì tôi không thể đóng được, đó là một trải nghiệm khó quên. Núi ở đó, chỉ có một lần cuộc sống. Lần đầu tiên leo núi tuyết, khó chịu. Chăn bông ấm áp như đá. Tôi đã mang theo một đứa bé ấm áp vài giờ, tôi không thể ngủ được, khó khăn và nôn mũi đau. Tôi sẵn sàng khởi hành lúc ba lúc 3:30 sáng. Tôi thực sự không thể mặc quá nhiều khi leo núi. Khi tôi không đi rất lạnh. Tôi đã rơi trong gió lạnh và mồ hôi. Tôi đã mặc quần áo quá nhiều, nhưng tôi không muốn lấy nó một lần nữa. Tôi không muốn lấy giày và lấy vào s Kết quả là những đỉnh của sợ và sợ hãi sau khi xuống núi. Tôi đã sợ hãi và sợ hãi và sợ hãi trên đường, và hỏi mình tại sao lại đến tìm nổi tội, nếu không đi lần này thì mình cũng được tăng cường, và đứng lên thêm một chút, tôi sẽ sống lại. Đợi đến lúc trời sáng sớm thấy cảnh trước mặt, sốc sợ, như tất cả nỗi lỗi không nhớ rõ ràng, gió quá lớn, lên xuống rất nhiều người, cuối cùng tôi dừng lại ở độ cao 4850 mét, mặc dù tôi thấy đỉnh núi gần rất nhưng tôi sẽ về sống, tự từ từ chối, Nhưng hành trình vẫn được tận hưởng một phần, nội tâm bị ảnh hưởng rất lớn vì trong đường sẽ nghĩ nhiều vấn đề mà thường không nghĩ. Cuộc sống thật tuyệt vời, có thể tự hứa mình thử thử những thứ mà hãy sợ cuộc sống, không thể đùa sống. Mặc dù tôi không lên đỉnh nhưng tôi vẫn rất vui.