Cò trên mây: Giấc mơ về thời gian và không gian của một tòa tháp thơ
[Hoa hồng] Ở miền Nam Sơn Tây, dòng sông Hoàng Hà uốn lượn như một dải ruy băng mềm mại, uốn lượn và biến thành cung đường dịu dàng nhất. Trong vòng tay dịu dàng của dòng sông Hoàng Hà, một ngôi đình sừng sững, như thể nó vừa bước ra từ một bài thơ hay bức tranh. Khi rừng rậm thép của xã hội hiện đại lan rộng như thủy triều và dần nuốt chửng chân trời, tòa nhà theo phong cách nhà Đường này, được đặt theo tên loài cò một cách đầy tự hào, vẫn đứng vững trên cao nguyên hoàng thổ, duy trì ánh mắt kiên trì, giống như người quan sát trải qua hàng ngàn năm, biến muôn vàn cảm xúc của người xưa đã đến đây hàng ngàn năm trước thành một vệt trăng sáng không bao giờ tan biến, rắc vào lòng bất kỳ ai đến khám phá.
[Rose] Cuộn sử thi của cấu trúc gỗ
[Hoa hồng] Mỗi cây cột thẳng đứng giống như một cuốn sách lịch sử dày được viết theo chiều dọc, lặng lẽ kể lại câu chuyện của những năm tháng. Tháp Cò được xây dựng lại, với chiều cao hùng vĩ 73,9 mét, kiên quyết xuyên qua những đám mây, như thể muốn đối thoại với bầu trời. Mái hiên bảy tầng, xếp chồng lên nhau như những nếp nhăn của thời gian, ẩn chứa những gen sắt thép của các tháp canh thời Bắc Chu, là dấu vết còn sót lại của những năm tháng chiến tranh hỗn loạn; chúng còn ẩn chứa tâm hồn đẹp đẽ của thơ ca thời nhà Đường thịnh vượng, một thời kỳ lãng mạn khi tài năng của giới văn nhân và thi sĩ bùng nổ và thơ ca tuôn trào. Khi bạn nhẹ nhàng chạm vào kết cấu mộng và chốt màu nâu sẫm, đầu ngón tay của bạn dường như có thể thực sự chạm vào sức mạnh phấn khích của những thanh kiếm run rẩy khi Vũ Văn Hổ xây dựng thành phố, và cảm nhận làn gió xào xạc do tay áo của Vương Chí Hoàn mang lại khi ông viết. Góc đình có treo một chiếc chuông đồng, nhẹ nhàng đung đưa trong gió. Âm thanh trong trẻo của tiếng chuông dường như đã đi qua đường hầm thời gian và không gian, và tiếng gọi hùng tráng và mạnh mẽ của những người lái đò trên phà Hoàng Hà vào thời Khai Nguyên vẫn còn vang vọng cho đến ngày nay. Những âm thanh đó dễ chịu đến nỗi khiến người ta có cảm giác như đang ở trên chuyến phà cổ xưa nhộn nhịp đó.
[Rose] Ngữ pháp thơ của núi và sông
[Hoa hồng] Những nếp nhăn nhấp nhô của núi Trung Điều giống như tờ giấy gạo mà trái đất chưa kịp làm phẳng, mang theo những thăng trầm và câu chuyện của năm tháng. Dòng sông Hoàng Hà đang cuồn cuộn chảy, tự do viết nên những bài thơ chữ thảo của riêng mình ở bờ phía tây của Tháp Cò. Mỗi ngày, nhiều nhiếp ảnh gia đều mang theo chân máy và xếp hàng ngay ngắn trên sân ga bốn tầng, háo hức chờ đợi hoàng hôn. Khi ánh hoàng hôn chiếu xuống dòng sông, toàn bộ mặt sông như tan chảy thành đồng lỏng, tỏa sáng rực rỡ màu vàng, vô cùng tráng lệ. Cách đó năm km về phía đông nam, bức tượng Puzhindu Iron Ox đứng lặng lẽ, lớp gỉ sét loang lổ của nó dường như ẩn chứa vô số bí mật chưa được biết đến. Ngày xửa ngày xưa, họ đã dùng thân mình lực lưỡng giữ chặt cây cầu nổi bắc qua sông Hoàng Hà, chứng kiến vô số đoàn thương nhân phương Tây đeo chuông lạc đà leng keng vội vã đi qua đây, dấn thân vào Con đường tơ lụa đầy rẫy những điều chưa biết và hy vọng. Ngày nay, chúng và Tháp Guanjue đối diện nhau từ xa, như thể hai người bạn cũ xuyên thời gian và không gian, cùng nhau tạo thành điểm neo quan trọng của kinh độ và vĩ độ của thời gian và không gian, kết nối quá khứ và hiện tại.
[Rose] Phát triển giấc mơ thơ
[Rose] Trong triển lãm đặc biệt "Tây cung tình sử" ở tầng ba, dường như có một mật mã thời gian và không gian bí ẩn được ẩn giấu. Sân của chùa Phổ Tế tràn ngập hoa lê chỉ cách đây bảy dặm. Câu chuyện tình yêu dai dẳng trong tác phẩm của Nguyên Chấn và cái nhìn triết lý sâu sắc trong thơ Vương Chí Hoàn được đan xen tuyệt vời ở đây, tạo nên hiệu ứng dựng phim kỳ lạ và quyến rũ khiến người ta say đắm. Người ta khuyên nên leo lên đỉnh Tháp Cò vào thời điểm Thần. Lúc này, hoàng hôn đang chậm rãi buông xuống, giống như một họa sĩ kỳ diệu, phác họa nên bức tường thành cổ Puzhou, Kaiyuan Iron Ox và Wulao Peak từng cái một thành một viên nang thời gian màu hổ phách. Lúc này, mọi thiết bị chụp ảnh dường như đều thừa thãi, bởi chỉ có học trò chúng ta mới có thể thực sự lưu giữ được vẻ đẹp hùng tráng này và để cảnh tượng tuyệt đẹp đó khắc ghi mãi mãi trong sâu thẳm trái tim.
[Rose] Một hướng dẫn chu đáo về cuộc hành hương
[Rose] Nếu bạn cũng muốn tham quan Tháp Quan Xá thì có thể đi tàu cao tốc đến Ga Bắc Vĩnh Tế rồi chuyển sang xe buýt "Tuyến đặc biệt Đường Thi". Trong quang cảnh dọc đường đi, bạn cũng có thể chiêm ngưỡng những con sóng lúa mì mênh mông và cảm nhận sức sống của thiên nhiên. Buổi chiều của ngày Thu phân là thời điểm đặc biệt, khi bóng của tòa nhà tạo thành đường chéo hoàn hảo với Di tích Puzhindu, tạo nên một bức tranh độc đáo và tuyệt đẹp. Khi leo lên đài quan sát trên cùng, bạn cũng có thể nhìn thấy "kính viễn vọng thơ mộng" ở đó. Chỉ cần quét mã, những bài thơ của các nhà văn, nhà thơ ở mọi lứa tuổi sẽ trôi nổi giữa các dòng sông và ngọn núi, như thể đang du hành xuyên thời gian và không gian để đối thoại tâm linh với người xưa. Trên đường trở về, bạn có thể ghé qua thành phố cổ Puzhou, bên cạnh cổng thành đổ nát, lặng lẽ lắng nghe làn gió buổi tối và đọc "Hòa Nguyệt Anh Linh Ký". Hãy để làn gió du dương và những bài thơ cổ kết thúc chuyến đi của bạn một cách hoàn hảo.
[Rose] Trong khi thang máy hiện đại đã dần thay thế cầu thang gỗ cũ, nỗi ám ảnh "nhìn từ xa ngàn dặm" vẫn còn ăn sâu trong máu chúng ta. Ngôi nhà này đã được phục dựng cẩn thận vào thế kỷ 21, nhưng không phải là một công trình trang trí cổ bằng bê tông đơn thuần. Tiếng bước chân của mỗi người leo lên cầu thang nghe như một nốt nhạc, hoàn thiện một sự tương phản nhịp nhàng kéo dài hàng ngàn năm, tiếp nối bài thơ huyền thoại bất tận của Tháp Cò.