Tôi nghĩ rằng Tế Nam đã đủ đẹp rồi, nhưng không ngờ phong cảnh ở Thiệu Hưng còn đẹp hơn nữa.
## Sự cám dỗ của thị trấn nước
Phong cảnh ở Tế Nam thực sự rất đẹp. Những viên đá của Núi Thiên Phật, dòng nước của Suối Baotu và lá sen của Hồ Đại Minh đều mang đến vẻ đẹp tươi mát và dễ chịu. Tôi ở đó vài ngày và nghĩ rằng mình đã nhìn thấy hết mọi cảnh đẹp trên thế giới. Tôi khá tự hào về bản thân mình và tin rằng không có ai giỏi hơn tôi.
Tuy nhiên, Thiệu Hưng đã làm tan vỡ sự tự tin của tôi theo một cách khác.
Lần đầu tiên đến Thiệu Hưng, tôi cảm thấy nước ở đây rất khác so với nước ở Tế Nam. Nước ở Tế Nam đang nhảy múa, tuôn trào và róc rách; trong khi nước ở Thiệu Hưng thì im lặng, chảy và không tiếng động. Chiếc thuyền lướt qua dòng sông, để lại một vệt nước dài ở đuôi thuyền, rồi được dòng nước làm phẳng lại như thể nó chưa từng tồn tại. Người lái đò chèo bằng chân, thân mình bất động, chỉ có đôi mắt thỉnh thoảng chuyển động, nhìn những người đi bộ ở hai bên bờ sông. Cảnh tượng này khiến tôi có cảm giác thời gian ở đây đã dừng lại.
Những ngôi nhà cổ ở Thiệu Hưng cũng khá thú vị. Gạch màu xanh, ngói màu đen, mái hiên dựng lên và tường phủ đầy dây leo. Một số ngôi nhà đã nghiêng ngả nhưng vẫn đứng vững như những người già cứng đầu không chịu khuất phục trước năm tháng. Có lần tôi bị lạc trong một con hẻm có tường cao ở cả hai bên và chỉ có một chút ánh sáng ban ngày mỏng manh trên đầu. Tiếng bước chân vang vọng trên con đường đá, như thể đến từ một thế giới khác.
Điều làm tôi kinh ngạc nhất là những di vật của người nổi tiếng được giấu trong chợ. Rẽ vào một góc phố bình thường, tôi đột nhiên nhìn thấy một tấm bia đá có khắc dòng chữ "Thanh Đằng Thư Quán". Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra Hứa Vi đã vẽ ở đây. Khi tôi bước vào quán trà, chủ quán thản nhiên chỉ vào một cái bàn ở góc và nói rằng hồi nhỏ Lỗ Tấn thường học ở đó. Những nhân vật lịch sử vĩ đại này dường như rất bình thường ở Thiệu Hưng, như thể họ chưa từng rời đi mà chỉ tạm thời ra ngoài và có thể đẩy cửa ra bất cứ lúc nào.
Tôi lang thang ở Thần Viên nửa ngày. Khu vườn không lớn nhưng có hòn non bộ, ao nước, đình, tháp, được bố trí rất tinh tế. Câu chuyện về Lữ Du và Đường Uyển được khắc trên bia đá, nhưng chữ viết lại bị mờ. Một cặp đôi trẻ dừng lại trước tấm bia đá, cô gái đọc thơ nhẹ nhàng, còn chàng trai tỏ vẻ bối rối. Lịch sử và hiện thực giao thoa ở đây, nhưng cũng bỏ qua nhau.
Tôi không thể quen được với rượu Thiệu Hưng. Rượu Taidiao có màu nâu sẫm, lúc đầu ngọt nhưng hậu vị đậm đà. Người dân địa phương uống rất say sưa, nhưng tôi chỉ nhấp từng ngụm nhỏ, và chẳng mấy chốc mặt tôi đỏ bừng. Chủ quán rượu cười tôi vì "không biết uống", nhưng tôi không phản đối. Tôi nghĩ rằng có lẽ chính sự bướng bỉnh này đã tạo nên tính cách mạnh mẽ của người Thiệu Hưng.
Đêm xuống và đèn được bật sáng. Cảnh đêm ở Thiệu Hưng khác với cảnh ban ngày. Nước sông phản chiếu ánh sáng, tạo nên những gợn sóng. Tiếng trò chơi đoán chữ bằng ngón tay có thể nghe thấy từ trong quán rượu, tiếng hát nhạc kịch có thể nghe thấy từ trong rạp hát. Tôi ngồi một mình ở cầu Baji, ngắm nhìn dòng người qua lại. Đột nhiên tôi nhận ra rằng vẻ đẹp của Thiệu Hưng không nằm ở núi non, sông ngòi mà nằm ở cuộc sống nơi đây. Mọi thứ ở đây đều sống động, thở và ấm áp.