Uy Hải: Nơi đất liền kết thúc và biển cả bắt đầu
Tàu chạy vào cuối bán đảo Giao Đông. Gió biển mặn mòi bỗng trở nên mạnh mẽ, mang theo sự bá đạo không thể chối cãi, đập vỡ cửa sổ xe và lao về phía chúng tôi - đây chính là lúc Uy Hải tuyên bố sự tồn tại của nó. Nơi đây không giống như thị trấn sông nước Giang Nam hiền hòa, mà giống như một dải đá ngầm xám xanh đã nhiều lần bị sóng biển bào mòn, lặng lẽ neo đậu ở điểm giao tranh cuối cùng giữa đất liền và biển cả.
Bóng tối trước bình minh vẫn chưa tan, tôi đã đứng trên đỉnh vách đá đã hóa thành núi. Dưới chân tôi, những dải đá ngầm đen lởm chởm, chằng chịt, như những khớp nối cuối cùng và cứng đầu nhất của trái đất vươn ra biển sâu. Gió là chủ nhân duy nhất ở đây, bao bọc trong tiếng sóng biển đinh tai nhức óc, cuốn lên hàng ngàn đống tuyết từ vực thẳm xanh thẫm, đập mạnh vào vách đá, vỡ tan thành một màn sương trắng mặn mòi. Nơi chân trời, một màu đỏ rực của kim sắc đột nhiên xé toạc những đám mây xám xịt trên đường chân trời, trong nháy mắt thiêu đốt cả phương Đông. Ánh sáng như vàng nóng chảy, bắn tung tóe lên mặt biển cuồn cuộn, vách đá dựng đứng, và tấm bia đá cổ khắc ba chữ "Tận Thế". Nó đứng lặng lẽ ở đây, như một người gác cổng đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, nhìn chằm chằm vào lục địa đang dần kết thúc tại đây, trong khi đại dương xanh thẳm bất tận báo hiệu sự khởi đầu của một thế giới khác. Dưới chân bạn là chương cuối cùng của vùng đất, trước mặt bạn là khúc dạo đầu của đại dương, và tiếng gió như tiếng tù và, ngân vang lời giao ước vĩnh cửu.
Đi thuyền đến đảo Lưu Cung, nước biển dần chuyển từ màu vàng đục gần bờ sang màu xanh lam ngọc bích đậm đà. Hòn đảo xanh tươi này tựa như một con dấu ngọc bích nổi trên sóng nước xanh biếc. Tuy nhiên, lưỡi dao lịch sử đã được khắc sâu nơi đây. Bước vào Bảo tàng Chiến tranh Trung-Nhật, bầu không khí trang nghiêm trong khoảnh khắc làm lắng đọng làn gió biển mặn mòi. Chiếc mỏ neo sắt khổng lồ hoen gỉ như bộ xương của một con tàu đắm; nòng súng lạnh lẽo lặng lẽ hướng về biển cả và bầu trời, nòng súng để lại một lỗ thủng do khói súng đã tan; những hải đồ ố vàng và bản thảo điện tín, nét chữ mờ nhạt nhưng xuyên thấu qua trang giấy, lặng lẽ kể lại bi kịch và tủi nhục trong sóng gió bão bùng của một trăm năm trước. Khi đầu ngón tay chạm vào mặt kính lạnh lẽo của tủ trưng bày, dường như bạn có thể cảm nhận được vị mặn của biển và máu đọng lại trên ve áo của những người lính Bắc Dương. Khi bạn bước ra khỏi bảo tàng, gió biển vẫn còn đó, và những con mòng biển đang nhảy múa. Chỉ có ánh mắt nghiêm nghị của bức tượng tướng Hải quân Bắc Dương là xuyên thấu thời gian và không gian, nhắc nhở mỗi người đến sau về những vụ đắm tàu kỳ thú đã diễn ra dưới sự bình yên xanh biếc này.
Sự nặng nề của lịch sử được làm loãng bởi gió trên con đường ven biển hướng đến núi Mao Đầu. Con đường như một dải ruy băng trôi chảy, uốn lượn quanh dãy núi ngọc lục bảo. Một bên là sườn dốc xanh mướt với những rặng thông uốn lượn; Phía bên kia, vách đá dựng đứng đổ xuống biển sâu, sóng biển gầm rú, vỗ vào những rạn san hô lởm chởm, cuốn lên hàng ngàn lớp bọt tuyết. Dựa vào lan can đài quan sát số 2, tầm nhìn bỗng trở nên rõ nét: hai ngọn đồi tròn nhô ra biển, tựa như hai con mèo khổng lồ đang ngồi xổm nhìn biển, vẻ mặt bình thản và cảnh giác. Dưới chân là màu chàm mênh mông, sóng biển vỡ òa rồi rút lui giữa những rạn san hô, để lại những đường viền ren trắng như tuyết. Gió biển thổi tung tà áo, mang theo hơi thở đại dương tinh khiết, tự do và hoang dã, tựa như có thể thổi bay mọi bụi bặm tích tụ trong tâm hồn.
Hoàng hôn nhẹ nhàng tô điểm cho Yandunjiao. Ngôi nhà rong biển cổ kính được bao phủ bởi lớp voan vàng rực của hoàng hôn. Trên mái nhà dày và thấp, rong biển màu nâu sẫm chất thành những hình sóng kỳ lạ, tựa như nơi ở của một yêu tinh cổ đại mọc lên trực tiếp từ biển. Đàn thiên nga đã về phương Bắc từ lâu, vịnh biển lúc này tĩnh lặng như gương, phản chiếu bầu trời rực rỡ ánh hoàng hôn. Vài chiếc thuyền đánh cá trở về lặng lẽ neo đậu trên những con sóng vàng nông, bóng cột buồm mảnh khảnh. Xa xa, những đám lau sậy của vùng đất ngập nước Hồ Thiên Nga đung đưa trong làn gió chiều, tạo nên những tiếng xào xạc. Không khí tràn ngập mùi mặn mòi đặc trưng của cảng cá, hòa quyện với rong biển, cá và thoang thoảng mùi dầu diesel. Ngồi trên những bậc đá ven bờ, ngắm nhìn hoàng hôn tan dần vào đường chân trời, vài chú hải âu trở về muộn lướt nhẹ trên những con sóng vàng óng, đầu cánh nhuốm màu hoàng hôn. Thời gian trôi chậm rãi nơi đây, như thủy triều lặng lẽ dâng lên trên bãi bồi.
Đêm cuối cùng, tôi ngồi một mình trên chiếc ghế dài ven biển ở Công viên Uy Hải. Khung điêu khắc khổng lồ của bức tranh trong tranh đứng lặng lẽ giữa màn đêm, tô điểm cho đường nét mơ hồ của đảo Lưu Cung bên bờ bên kia và những đốm sáng, tựa như một bức tranh thủy mặc hiện đại đang trôi nổi giữa biển trời. Thủy triều đều đặn vỗ bờ đê trong đêm tối, âm thanh trầm thấp và dài, tựa như nhịp đập đều đặn của động đất. Những con sóng dữ dội tạo thành đỉnh núi vào ban ngày, vẻ u ám của đảo Lục Cung, vẻ hùng vĩ của núi Mao Đầu, sự dịu dàng của Diêm Độn Kiều, hương thơm tươi mát của chợ đêm bốc hơi nghi ngút... tất cả đều lắng đọng trong màn đêm bất tận và tiếng sóng vỗ rì rào.
Uy Hải, thành phố nơi đất và biển giao hòa, sự lãng mạn của nó không nằm ở những đường nét chạm khắc tinh xảo, mà ở sự chân thực đan xen giữa thô ráp và dịu dàng. Đó là lòng dũng cảm đối mặt với những con sóng dữ dội trên vách đá, tiếng thì thầm của làn gió biển ngàn năm trên mái rong biển, vị ngọt ngào của nước ép nguyên chất trong hải sản hấp, và mật ong chảy ra sau khi quả sung được bẻ ra. Nó cho phép bạn đứng ở tận cùng lục địa và cảm nhận hơi thở vô tận của đại dương. Giữa sự nặng nề của lịch sử và sự hùng vĩ của thiên nhiên, bạn có thể tìm thấy một cảm giác chắc chắn khi đứng trên mặt đất và hướng mắt về phía biển xanh thẳm. Ngoài làn gió biển mặn mòi và hương thơm mật ong của quả sung, chiếc túi rời đi còn chứa đầy tiếng vọng vĩnh hằng của những con sóng khắc trên rạn san hô - đó là sự hòa giải tuyệt vời đạt được giữa đất liền và biển cả trong cuộc đấu vật.