Lần thứ hai đến Antwerp | Cuộc đoàn tụ luôn yên lặng
Đó là một buổi sáng nhiều mây. Không có ánh sáng rực rỡ như lần đầu chúng ta gặp nhau, chỉ có tâm trạng yên tĩnh như gặp lại bạn cũ.
Tôi không vội đi đâu cả, tôi chỉ đi theo trí nhớ của mình.
Nhà thờ Đức Bà vẫn đứng sừng sững ở trung tâm thành phố, không thay đổi, nhưng tôi thì đã thay đổi. Tôi không vào trong mà chỉ ngồi trên một chiếc ghế ở quảng trường bên cạnh, ngắm nhìn khách du lịch ngước nhìn và chụp ảnh, giống như tôi lúc mới đến đây. Lần này tôi nhìn ngắm cảnh vật và cả chính mình.
Lại lạc vào ngõ hẻm, tự nguyện
Lần này tôi dành nhiều thời gian hơn để đi bộ trong hẻm. Hãy ghé vào một số cửa hàng không có biển hiệu rõ ràng, lật giở những đĩa nhạc cũ, đọc một vài cuốn sách nhiếp ảnh và chỉ đi dạo xung quanh.
DelRey: Món tráng miệng giống như đồ trang sức, mềm mại trong miệng
Lần này cuối cùng tôi cũng đã đến được DelRey, nơi tôi vừa đi qua lần trước. Các món tráng miệng trong cửa sổ giống như những tác phẩm nghệ thuật được trưng bày. Chỉ cần nhìn thôi là tôi đã không nỡ ăn rồi. Tôi gọi một miếng bánh sô cô la hạt dẻ cười cùng một tách ca cao nóng và ngồi ở góc cửa hàng, nhìn ra con phố ướt át bên ngoài cửa sổ.
Ngay khi chiếc bánh vào miệng, cảm giác hạnh phúc vừa quen thuộc vừa lạ lẫm lan tỏa ngay lập tức. Món tráng miệng của Bỉ có sự tinh tế vừa phải, không quá cầu kỳ nhưng mỗi miếng ăn đều đáng giá. Vị ngọt đó không phải là đường nguyên chất mà chỉ là một lượng vừa đủ có tác dụng chữa lành.
Vào thời điểm đó, tôi nghĩ rằng nếu các thành phố có thể có mùi thì Antwerp có lẽ sẽ có mùi ca cao hòa lẫn với mùi mưa, những bức tường đá cũ và một chút mùi da.