Phố cổ vẫn yên bình như trước - Dạo bước qua phố cổ Tamsui
#台北景点 Nếu Đài Bắc là một đô thị hiện đại bận rộn thì Đạm Thủy chính là hơi thở chậm rãi ở rìa thành phố. Phố cổ Đạm Thủy là nơi có hương vị đậm đà nhất ở đây. Khi đi bộ, bạn sẽ nhìn thấy vỉa hè lát đá xanh dưới chân, những viên gạch đỏ loang lổ và những ô cửa sổ bằng gỗ chạm khắc trước mặt, không khí tràn ngập mùi bánh cá, bánh ngọt và gió sông. Mọi thứ dường như được tua lại, khiến bạn chìm vào giấc mơ thời gian xưa cũ.
Tôi đến Phố cổ Đạm Thủy vào một buổi chiều nắng đẹp. Sau khi ra khỏi ga tàu điện ngầm Đạm Thủy, tôi chậm rãi đi bộ dọc theo dòng người và bờ sông. Xa xa, núi Quán Thế Âm nằm lặng lẽ bên bờ sông, mặt sông lấp lánh, con phà lướt qua mặt nước, để lại những nét vẽ trong suốt. Cảnh tượng như vậy khiến người ta say đắm ngay cả khi chưa bước chân vào phố cổ.
Phố cổ bắt đầu từ ga MRT và kéo dài về hướng Fort San Domingo. Nó chỉ dài vài trăm mét, nhưng ẩn chứa cả một thế kỷ thịnh vượng và thăng trầm. Hai bên đường là những cửa hàng đồ cũ và quầy bán đồ ăn vặt bán các món ăn vặt như a-gei, bánh cá, canh mận chua và trứng sắt, cũng như "hương vị tuổi thơ". Tôi mua một cốc canh mận chua lắc tay ở ven đường. Nó có vị ngọt và chua, hơi mặn, uống rất sảng khoái. Nụ cười và giọng nói của người bán hàng làm cho món súp trở nên nhân văn hơn.
Trên đường đi, tôi cố tình rẽ vào một con hẻm nhỏ có tên là "Phố Tái thiết". Đây là một trong những khu phố phát triển sớm nhất ở Đạm Thủy và từng là nơi tụ họp của các thương nhân vào cuối thời nhà Thanh. Mặc dù ngày nay dân cư thưa thớt, nơi đây vẫn giữ được những nét đặc trưng tuyệt vời của những tòa nhà gạch theo phong cách phương Tây và kiến trúc truyền thống Mân Nam. Trên tường vẫn còn những khẩu hiệu cũ kỹ và dấu vết tên cửa hàng từ thời kỳ thuộc địa Nhật Bản. Dưới ánh nắng xiên xiên, có một nỗi buồn và sự yên bình không nói nên lời.
Đi tiếp về phía trước, bạn sẽ nhìn thấy "Bến tàu hải quan" và "Nhà Trắng nhỏ" nổi tiếng. Điều tôi thích nhất là ngồi trên chiếc ghế đá bên bờ sông Đạm Thủy và ngắm cảnh hoàng hôn từ từ chìm xuống dòng sông. Mặt trời lặn nhuộm đỏ bầu trời, bầu trời và dòng sông cùng lúc thắp lên ánh sáng vàng cuối cùng. Những người yêu nhau, nghệ sĩ biểu diễn đường phố và khách du lịch trên bờ biển đều trở nên dịu dàng trong ánh sáng và bóng tối. Lúc này, tôi cuối cùng cũng hiểu được cái tên “Đạm Thủy”. Đó không chỉ là tên một địa danh mà còn là một lối sống - bình yên, chậm rãi nhưng không mất đi hương vị đích thực.
Khi màn đêm buông xuống, đèn lồng thắp sáng con phố cổ và soi sáng đường về nhà cho du khách. Tôi chậm rãi đi bộ trở lại ga tàu điện ngầm, giữa sự hối hả và nhộn nhịp của phố cổ cùng nét quyến rũ cổ xưa của làn gió sông thổi qua. Chuyến đi Đạm Thủy trong ngày này không có cảnh đẹp hùng vĩ nào, nhưng lại tràn ngập cảm xúc và chi tiết, giống như một bức thư viết tay mà bạn có thể đọc chậm rãi và nhớ lại một cách chậm rãi.