Bangkok, lại lên đường đến tượng Phật vàng lớn bên bờ sông
Chuyến du lịch miễn phí thứ hai của tôi đến Bangkok
Lần đầu tiên tôi đến Bangkok, tôi đi cùng một đoàn du lịch. Máy bay hạ cánh, hướng dẫn viên cầm biển, check-in tại các điểm tham quan, chụp ảnh nhóm, ngủ trên xe buýt và chụp ảnh khi tôi xuống xe - chuyến đi đó như một giấc mơ vừa sống động vừa hỗn loạn.
Chúng tôi đến Đại Cung điện, Chùa Phật Ngọc, Tượng Phật Tứ Diện, chợ nổi, khu thương mại Siam... Nơi nào cũng đông đúc, và bức ảnh nào cũng có phông nền mờ ảo của khách du lịch. Bangkok nóng nực, không khí oi bức, những ngôi chùa vàng và những tô mì xào nóng hổi trên phố. Tôi vẫn nhớ ấn tượng của mình về thành phố này lúc bấy giờ: ngon lành, ồn ào và đông đúc.
Nhưng chính chuyến du lịch miễn phí thứ hai này mới thực sự khiến tôi yêu Bangkok.
Lần này, không có hướng dẫn viên, không có tuyến đường cố định, chỉ có tôi và một tấm bản đồ tàu điện ngầm. Tôi sống trong một khách sạn nhỏ bên bờ sông Chao Phraya. Mỗi sáng sớm, tôi đều bị đánh thức bởi tiếng thuyền bè, và khi mở cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy dòng sông lấp lánh ánh vàng.
Tôi nhớ rất rõ hôm đó tôi ra ngoài chỉ để chiêm ngưỡng bức tượng Phật Vàng huyền thoại (Wat Paknam Phasi Charoen).
Sốc bên bờ sông: Tượng Phật Vàng khổng lồ, ánh mắt lặng lẽ
Hôm đó trời nắng chói chang. Tôi đi tàu điện trên cao và thuyền, đi bộ rất chậm dọc đường, hơi lạc đường. Tôi hỏi thăm vài người dân địa phương, và tất cả họ đều rất nhiệt tình chỉ đường cho tôi. Thậm chí có người còn đi cùng tôi dọc theo con đường ven sông. Càng đi, đường càng vắng vẻ. Khách du lịch ngày càng ít. Tôi bắt đầu nghe thấy tiếng gió thổi qua những ngọn cây và tiếng chuông nhà sư ngân vang từ xa.
Rồi, sau hàng mái nhà, bức tượng Phật Vàng khổng lồ đột nhiên hiện ra.
Tượng cao đến nỗi dường như vươn lên từ đường chân trời, tỏa sáng ánh vàng rực rỡ, nhưng không hề tầm thường. Tượng Phật ngự giữa chùa, hai tay chắp lại, lông mày rũ xuống, nhìn dòng sông Chao Phraya chảy chậm rãi.
Tôi nhớ khoảnh khắc ấy, tôi bỗng im bặt.
Không phải vì tôi bị choáng ngợp bởi độ cao của nó (mặc dù thực tế nó cao tới 60, 70 mét), mà là vì bầu không khí tĩnh lặng - không cần ngôn ngữ hay khói hương, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến người ta bình tâm lại.
Tôi đứng bên bờ sông ngắm nhìn rất lâu. Xung quanh không có khách du lịch ồn ào, cũng chẳng có gậy tự sướng check-in. Chỉ có mình tôi, và dường như tôi đang lặng lẽ nhìn dòng sông.
Tôi chợt hiểu: Bangkok không chỉ tráng lệ, không chỉ có chợ đêm và massage. Nơi đây còn có một góc yên bình, sâu lắng.
Tự mình khám phá là một cách để yêu thành phố này
Trong chuyến tự mình khám phá đó, tôi không còn đến những "điểm tham quan chiến lược" nổi tiếng nữa, mà thích len lỏi vào những con hẻm, ăn những quán ven đường và trò chuyện với những người bán hàng rong.
Tôi đã ăn một bát cơm giò heo siêu ngon ở khu chợ cổ bên sông Chao Phraya. Bà chủ quán mỉm cười đưa cho tôi ly nước đá và nói: "Anh không phải dân địa phương, nhưng anh vẫn cười như chúng tôi."
Vào một đêm cuối tuần, tôi bước vào một lễ hội âm nhạc nhỏ mà không cần vé. Một nhóm bạn trẻ ngồi dưới đất chơi guitar và hát những bài dân ca Thái. Khi gió thổi, ánh đèn lắc lư. Tôi ngồi đó và cảm thấy hơi muốn ở lại.
Lời kết: Bangkok, tạm biệt, tôi chậm rãi hơn
Vào ngày trở về, tôi lại đi thuyền dọc bờ sông ra sân bay. Khi thuyền đi ngang qua tượng Phật vàng, tôi không khỏi ngước nhìn lên - nó vẫn ở đó, uy nghiêm và bất động, như thể nói: "Chào mừng anh trở lại, chúc anh thượng lộ bình an."
Lần đầu tiên tôi đến Bangkok, nơi đây thật nhộn nhịp, đông đúc, và những hướng dẫn viên cầm biển hiệu;
Lần thứ hai tôi đến, đó là dòng sông, sự tĩnh lặng, và cuộc đối thoại mới mẻ của tôi với chính mình.
Ý nghĩa của du lịch đôi khi không phải là đi nhiều nơi hơn, mà là nhìn thấy cùng một nơi với một bản thân khác.
Cảm ơn Bangkok.
Lần sau, tôi muốn lại đến một mình, đi chậm, ăn chậm, ngắm chậm.
Biết đâu, tôi lại được trao đổi ánh mắt lặng lẽ với tượng Phật vàng.
#7月發文留言活动2025#BonUniversity