
- 4.4/5
山、水与远方🏯[Tháp Sumeru tại chùa Khai Nguyên ở Chính Định] Một hình ảnh đơn độc, bị lãng quên của triều đại nhà Đường: Lắng nghe hơi thở của công trình gỗ qua những khe hở của thời gian 📍Hà Bắc · Chính Định | Tháp Sumeru tại chùa Khai Nguyên Giữa chín tòa tháp, bốn bảo tháp và tám ngôi chùa lớn rực rỡ của Chính Định, Tháp Sumeru là ngôi chùa tĩnh lặng và khiêm nhường nhất, nhưng lại khiến tôi xúc động sâu sắc nhất. Nó không hoành tráng như Đại Từ Các ở chùa Long Hưng, cũng không kỳ lạ như Hoa Tháp ở chùa Quảng Hội, cũng không có bầu không khí trầm mặc như chùa Thành Linh ở chùa Lâm Tế. Nó chỉ đơn giản đứng lặng lẽ bên trong chùa Khai Nguyên, vuông vức và xếp chồng lên nhau, như một cuốn kinh cổ khép kín, bìa sách loang lổ, nhưng từng chữ đều mang một ý nghĩa sâu sắc. 1. Hình dáng "vụng về": Xương thời Đường, thịt thời Liêu Chùa Xumi được xây dựng lần đầu tiên vào năm Trinh Quán thứ mười của nhà Đường (636 SCN). Công trình hiện tại được xây dựng lại vào thời nhà Tấn, nhưng hình dáng tổng thể của nó vẫn giữ nguyên vẹn bộ khung uy nghi của những ngôi chùa thời Đường - một cấu trúc hình vuông bằng gạch và đá, mười ba tầng mái hiên dày đặc và tổng chiều cao khoảng 42 mét. Nó thiếu đi những mái hiên tinh tế của các ngôi chùa thời Tống và sau này, cũng không có những hoa văn trang trí cầu kỳ của các ngôi chùa thời Minh và Thanh. Vẻ đẹp của nó không nằm ở hoa văn trang trí mà nằm ở tỷ lệ và nhịp điệu: các mái hiên của mỗi tầng được bố trí đều đặn và thon dần từ dưới lên trên như một cầu thang, tạo nên một trật tự gần như toán học và trang nghiêm. Đây chính là tinh hoa của kiến trúc thời Đường - không phô trương, không cầu kỳ, cảm giác hùng vĩ toát lên từ sự giản đơn, và cảm giác nặng nề toát lên từ sự giản đơn. Ông Lương Tư Thành từng nói: "Kiến trúc nhà Đường như quân tử đứng giữa thiên hạ, uy nghiêm mà không hề tức giận." Chùa Xumi là chú thích thầm lặng nhất cho câu nói này. II. "Hồn ma" của gỗ: Cuộc đối thoại ấn tượng với Tháp chuông gỗ thời Đường duy nhất của Trung Quốc Nếu Tháp Sumeru là một "sử thi gạch đá", thì Tháp chuông chùa Khai Nguyên, đứng cạnh đó, lại là một "hồn ma của gỗ". Tháp chuông này là tháp chuông gỗ thời Đường duy nhất còn sót lại ở Trung Quốc (tầng trên là công trình thời Đường, tầng dưới đã được trùng tu vào các thế hệ sau). Các giá đỡ, cột và xà của nó đều giữ nguyên những đặc điểm điển hình của thời kỳ giữa Đường: uy nghi và rộng rãi, tự nhiên, với mái hiên vươn xa như đôi cánh. Đặc biệt ấn tượng nhất là sự đối đầu về không gian với Tháp Sumeru - một gạch, một gỗ, một tĩnh, một động, một đất, một gỗ. Một bên là bóng tháp in xuống đất, một bên là mái hiên cao vút như muốn vươn lên. Chúng đứng cạnh nhau, một cuộc đối thoại kéo dài hàng thiên niên kỷ: Tháp gạch nói: "Ta thách thức thời gian bằng sự bất tử của mình." Công trình gỗ đáp: "Ta chứng kiến thời gian trôi qua bằng hơi thở của mình." Đây không chỉ là sự kết hợp giữa kiến trúc; đó là sự cùng tồn tại của hai quan điểm văn hóa— sự nặng nề của phương Bắc và sự nhẹ nhàng của phương Nam, sự theo đuổi vĩnh hằng và sự hiện diện của hiện tại. III. Một Bảo vật Quốc gia "bị Đánh giá Thấp": Sự Tĩnh Lặng Trong Thời Đại Giao Thông Ngày nay, Chính Định tấp nập du khách, nhưng hầu hết đều hướng đến Chùa Long Hưng. Trước chùa Tu Di, thường chỉ có tiếng chuông gió ngân vang trên mái hiên và bóng chim bồ câu bay lượn trên bầu trời. Nó không được ca ngợi trong thơ ca như Tháp Đại Nhạn, cũng không mang trong mình những truyền thuyết lãng mạn của Tháp Lôi Phong. Nó thiếu đi những liên tưởng đầy chất thơ như "Cầu Phong Đêm" hay cảnh tượng ngoạn mục như "Hoàng Hôn Lôi Phong". Nó chỉ đơn giản là tồn tại. Chính sự "lãng quên" này đã làm nên sự thuần khiết của nó. Ở đây, bạn sẽ không thấy ảnh check-in hay nghe những lời giải thích ồn ào. Bạn chỉ có thể ngước nhìn lên, ngắm nhìn bầu trời được khoét sâu bởi những mái hiên dày đặc, và lắng nghe tiếng gió thổi qua khe hở giữa các tòa tháp.


